Ads[770x70]
  • Template

    Share template Syahira - Responsive Blogger chuẩn seo

  • Template

    Share Maxxiz Responsive Blogger Template Chuẩn Seo

  • Thủ thuật blogger

    Sửa lỗi Error: Missing required hCard "author" cho blogger

  • Thủ thuật SEO

    Làm thế nào để Tăng Page Rank

  • Tuesday, May 21, 2013

    Hỏi:

    Tôi là con gái, 23 tuổi. Tôi có một
    đời sống tình dục lành mạnh.
    Chúng tôi thoải mái với nhau và
    không ngại thử nghiệm những tư
    thế khác nhau khi ở trên giường.
    Dù tôi thích anh ấy xâm nhập từ
    phía sau, nhưng đôi lúc tôi nghe
    thấy những âm thanh lớn do hơi ứ
    hơi. Tôi tự hỏi có phải đây là điều
    thường xảy ra khi ân ái với tư thế
    này hay không.
    Tình trạng trên đang khiến tôi vừa
    khó chịu, vừa hết sức lo lắng. Xin
    chuyên gia cho tôi ý kiến để xử lý
    vấn đề này.

    Trả lời:

    Chào bạn,
    Tôi nói ngay để bạn yên tâm rằng
    vấn đề của bạn không thuộc dạng
    "xưa nay hiếm". Hoàn toàn bình
    thường khi không khí thỉnh thoảng
    lọt vào âm đạo trong lúc ân ái. Rất
    nhiều cặp đôi thỉnh thoảng nghe
    âm thanh phát ra từ "ngõ yêu" của
    người con gái, sau khi đối phương
    rút cậu bé của mình ra.
    Đó là do cậu bé đóng vai một "ống
    bơm" thúc đẩy không khí. Tư thế
    yêu từ phía sau khiến điều này dễ
    xảy ra hơn do góc độ xâm nhập so
    với âm đạo khác với góc độ của tư
    thế truyền thống (nam ở trên nữ).
    Thực sự thì không có bất kỳ "biện
    pháp kỹ thuật" nào để giải quyết
    vấn đề. Đó chẳng phải do tình trạng
    yếu cơ, cũng chẳng phải do quá
    nhiều hoặc quá ít "nước nôi". Đó
    chỉ là vấn đề "cơ học chất lỏng" mà
    bạn có thể từng nghe nói.
    Nỗi lo của bạn chỉ có thể được giải
    quyết bằng biện pháp tâm lý. Nếu
    đối phương của bạn không có phản
    ứng gì với những âm thanh lạ, hoặc
    chúng không ảnh hưởng đến "tiến
    độ thi công" của anh ấy, hoặc cả
    hai thậm chí tỏ ra phấn khích với
    những âm thanh đó thì bạn nên
    thôi nghĩ ngợi. Một biện pháp khác
    mà bạn có thể xem xét là trao đổi
    cởi mở về vấn đề này nếu đối
    phương của bạn có thắc mắc. Sự
    thông cảm và hiểu biết lẫn nhau
    luôn là chìa khóa cho mọi trục trặc
    trong đời sống lứa đôi. Hy vọng bạn
    giải quyết nhanh chóng vấn đề của
    mình.

    Theo Phụ Nữ TP.HCM

    Âm thanh lạ phát ra khi làm 'chuyện ấy' có sao không?

    Posted at  7:22 PM  |  in    |  Read More»

    Hỏi:

    Tôi là con gái, 23 tuổi. Tôi có một
    đời sống tình dục lành mạnh.
    Chúng tôi thoải mái với nhau và
    không ngại thử nghiệm những tư
    thế khác nhau khi ở trên giường.
    Dù tôi thích anh ấy xâm nhập từ
    phía sau, nhưng đôi lúc tôi nghe
    thấy những âm thanh lớn do hơi ứ
    hơi. Tôi tự hỏi có phải đây là điều
    thường xảy ra khi ân ái với tư thế
    này hay không.
    Tình trạng trên đang khiến tôi vừa
    khó chịu, vừa hết sức lo lắng. Xin
    chuyên gia cho tôi ý kiến để xử lý
    vấn đề này.

    Trả lời:

    Chào bạn,
    Tôi nói ngay để bạn yên tâm rằng
    vấn đề của bạn không thuộc dạng
    "xưa nay hiếm". Hoàn toàn bình
    thường khi không khí thỉnh thoảng
    lọt vào âm đạo trong lúc ân ái. Rất
    nhiều cặp đôi thỉnh thoảng nghe
    âm thanh phát ra từ "ngõ yêu" của
    người con gái, sau khi đối phương
    rút cậu bé của mình ra.
    Đó là do cậu bé đóng vai một "ống
    bơm" thúc đẩy không khí. Tư thế
    yêu từ phía sau khiến điều này dễ
    xảy ra hơn do góc độ xâm nhập so
    với âm đạo khác với góc độ của tư
    thế truyền thống (nam ở trên nữ).
    Thực sự thì không có bất kỳ "biện
    pháp kỹ thuật" nào để giải quyết
    vấn đề. Đó chẳng phải do tình trạng
    yếu cơ, cũng chẳng phải do quá
    nhiều hoặc quá ít "nước nôi". Đó
    chỉ là vấn đề "cơ học chất lỏng" mà
    bạn có thể từng nghe nói.
    Nỗi lo của bạn chỉ có thể được giải
    quyết bằng biện pháp tâm lý. Nếu
    đối phương của bạn không có phản
    ứng gì với những âm thanh lạ, hoặc
    chúng không ảnh hưởng đến "tiến
    độ thi công" của anh ấy, hoặc cả
    hai thậm chí tỏ ra phấn khích với
    những âm thanh đó thì bạn nên
    thôi nghĩ ngợi. Một biện pháp khác
    mà bạn có thể xem xét là trao đổi
    cởi mở về vấn đề này nếu đối
    phương của bạn có thắc mắc. Sự
    thông cảm và hiểu biết lẫn nhau
    luôn là chìa khóa cho mọi trục trặc
    trong đời sống lứa đôi. Hy vọng bạn
    giải quyết nhanh chóng vấn đề của
    mình.

    Theo Phụ Nữ TP.HCM

    0 comments:

    Monday, May 20, 2013

    Tựa game Kiếm Thế từ lâu đã tạo nên “Sóng gió võ lâm” trong cộng đồng với sức cuốn hút không tưởng. Đáp ứng nhu cầu của các gamers đích thức, phiên bản Kiếm thế trên thiết bị di động đã chính thức ra mắt với tên gọi Mkiemthe.
    Kiếm thế - Kiếm Hiệp Tình Duyên
    Bạn có phải là thành nhân vật khoác lên mình chiếc phi phong cao nhất bá chủ võ ...
    Mkiemthe được dự đoán là Game Mobile số 1 Việt Nam trong năm 2013 với những ưu điểm vượt trội như đồ họa tinh tếcốt truyện hấp dẫn đặc biệt chạy tốt trên các nền tàng như Android, Java, ngay cả với các thiết bị di động S40 cấu hình thấp.
    Cùng với sự xuất hiện của phó bản “ Khám Phá Tần Lăng” cũng như các vật phẩm mới như “Ngũ Hành Ấn” hay “Phi Phong” hứa hẹn sẽ mang lại nhiều điều thú vị và đầy bất ngờ cho các tín đồ game mobile yêu thích Kiếm Thế và thế giới võ lâm đầy màu sắc. Hãy cùng chuẩn bị để chinh phục và xác lập được tên tuổi của mình trên Mkiemthe.
    Hệ thống nhân vật phong phú
    Cốt truyện:
    ...Dương Thiết cha người cuối cùng nắm giữ bí mật về chế tác ngũ hồn thạch trong võ lâm, năm ấy bị sát hại và Tinh lệ Thạch một trong ngũ hồn thạch,  gia bảo nhà họ Dương cũng từ đó bị đánh mất. Dương Uy con trai duy nhất của Dương Thiết may mắn sống sót qua kiếp nạn đó, chàng luôn đáu đáu về mối hận thù địch đã sát hại cả gia tộc họ Dương, người bạn thanh mai trúc mã bạn từ nhỏ của chàng là Mạc Nhi cũng mai danh ẩn tích từ đó khiến Dương Uy ngày đêm không khỏi trăn trở. Nhớ lại chuyện xưa, Mạc Nhi đã được Dương Thiết cứu mạng từ nơi u cốc mang về nuôi nấng, cũng từ đó Dương Uy có thêm một người bạn thân thiết, tri giao ngày đêm vui đùa luyện võ, thắm tình huynh muội.
    Quyết tâm trả thù cho cha cũng như tìm lại Tinh Lệ Thạch, Dương Uy đã bị cuốn vào những cuộc chiến tranh đoạt trên giang hồ. Trong một cuộc tử chiến, Dương Uy đã biết được âm mưu ám hại Dương gia năm xưa  và cuộc tái ngộ bất ngờ với Vương Tử Ngọc tên thật của Mạc Nhi năm nào. Dương Uy sẽ phải làm gì trước  mối thù gia tộc xen lẫn xúc cảm trùng phùng cố nhân đang giằng xé.
    Chuyện Mạc Nhi được cứu mạng năm xưa, Dương gia bị sát hại, Võ lâm điên đảo bởi Ngũ Hồn Thạch tất cả như một ván cờ đã được sắp đặt...

    Game Kiếm thế - Tải Game Kiếm Hiệp Tình Duyên Mới Nhất

    Posted at  3:44 AM  |  in    |  Read More»

    Tựa game Kiếm Thế từ lâu đã tạo nên “Sóng gió võ lâm” trong cộng đồng với sức cuốn hút không tưởng. Đáp ứng nhu cầu của các gamers đích thức, phiên bản Kiếm thế trên thiết bị di động đã chính thức ra mắt với tên gọi Mkiemthe.
    Kiếm thế - Kiếm Hiệp Tình Duyên
    Bạn có phải là thành nhân vật khoác lên mình chiếc phi phong cao nhất bá chủ võ ...
    Mkiemthe được dự đoán là Game Mobile số 1 Việt Nam trong năm 2013 với những ưu điểm vượt trội như đồ họa tinh tếcốt truyện hấp dẫn đặc biệt chạy tốt trên các nền tàng như Android, Java, ngay cả với các thiết bị di động S40 cấu hình thấp.
    Cùng với sự xuất hiện của phó bản “ Khám Phá Tần Lăng” cũng như các vật phẩm mới như “Ngũ Hành Ấn” hay “Phi Phong” hứa hẹn sẽ mang lại nhiều điều thú vị và đầy bất ngờ cho các tín đồ game mobile yêu thích Kiếm Thế và thế giới võ lâm đầy màu sắc. Hãy cùng chuẩn bị để chinh phục và xác lập được tên tuổi của mình trên Mkiemthe.
    Hệ thống nhân vật phong phú
    Cốt truyện:
    ...Dương Thiết cha người cuối cùng nắm giữ bí mật về chế tác ngũ hồn thạch trong võ lâm, năm ấy bị sát hại và Tinh lệ Thạch một trong ngũ hồn thạch,  gia bảo nhà họ Dương cũng từ đó bị đánh mất. Dương Uy con trai duy nhất của Dương Thiết may mắn sống sót qua kiếp nạn đó, chàng luôn đáu đáu về mối hận thù địch đã sát hại cả gia tộc họ Dương, người bạn thanh mai trúc mã bạn từ nhỏ của chàng là Mạc Nhi cũng mai danh ẩn tích từ đó khiến Dương Uy ngày đêm không khỏi trăn trở. Nhớ lại chuyện xưa, Mạc Nhi đã được Dương Thiết cứu mạng từ nơi u cốc mang về nuôi nấng, cũng từ đó Dương Uy có thêm một người bạn thân thiết, tri giao ngày đêm vui đùa luyện võ, thắm tình huynh muội.
    Quyết tâm trả thù cho cha cũng như tìm lại Tinh Lệ Thạch, Dương Uy đã bị cuốn vào những cuộc chiến tranh đoạt trên giang hồ. Trong một cuộc tử chiến, Dương Uy đã biết được âm mưu ám hại Dương gia năm xưa  và cuộc tái ngộ bất ngờ với Vương Tử Ngọc tên thật của Mạc Nhi năm nào. Dương Uy sẽ phải làm gì trước  mối thù gia tộc xen lẫn xúc cảm trùng phùng cố nhân đang giằng xé.
    Chuyện Mạc Nhi được cứu mạng năm xưa, Dương gia bị sát hại, Võ lâm điên đảo bởi Ngũ Hồn Thạch tất cả như một ván cờ đã được sắp đặt...

    0 comments:

    Em loay hoay với tình yêu hiện tại, anh yêu là cho ngày mai. Anh cho đi nhung nhớ còn em rụt rè nói nhớ thương. Là anh yêu sai hay do em sợ hãi tình yêu?

    Tình yêu chỉ có một, cái na ná giống nó thì hàng trăm nhưng cảm xúc thì cũng chỉ có một. Đến khi nào em lại được gặp anh, hai con người đã rẽ theo hai hướng đi khác nhau. Em ước mình có đủ tỉnh táo và can đảm để một lần thử nắm lấy tình yêu nơi anh. ai bảo em là một cô gái đã từng tổn thương trong tình yêu, hả anh?
    Em nhớ anh, nhớ ánh mắt tha thiết lúc nhìn em, nụ cười làm tim em loạn nhịp.
    Em nhớ anh, nhớ cái ôm siết chặt từ đằng sau, nhớ đôi bàn tay ấm áp.
    Em nhớ anh, nhớ gương mặt hiền lành, nhớ từng cử chỉ âu yếm anh dành cho em.
    Em nhớ anh, nhớ cái cách anh ghen với người con trai nào ân cần với em.
    Em nhớ anh… là em nói thật.
    Tình yêu chỉ có một, cái na ná giống nó thì hàng trăm nhưng cảm xúc thì cũng chỉ có một. Đến khi nào em lại được gặp anh, hai con người đã rẽ theo hai hướng đi khác nhau. Em ước mình có đủ tỉnh táo và can đảm để một lần thử nắm lấy tình yêu nơi anh. ai bảo em là một cô gái đã từng tổn thương trong tình yêu, hả anh?
    Em nhớ anh, nhớ ánh mắt tha thiết lúc nhìn em, nụ cười làm tim em loạn nhịp.
    Em nhớ anh, nhớ cái ôm siết chặt từ đằng sau, nhớ đôi bàn tay ấm áp.
    Em nhớ anh, nhớ gương mặt hiền lành, nhớ từng cử chỉ âu yếm anh giành cho em.
    Em nhớ anh, nhớ cái cách anh ghen với người con trai nào ân cần với em.
    Em nhớ anh, nhớ lúc anh tức giận vì em biếng ăn, em thức khuya.
    Em nhớ anh, nhớ từng dòng tin nhắn, nhớ những cuộc điện thoại hỏi han trong vội vã.
    Em nhớ anh, nhớ giọng nói nồng nàn và mạnh mẽ.
    Em nhớ anh... là em nói thật 1
    Nhưng em không dám, không dám một lần thử đối mặt với tình yêu của anh.
    Em trách anh, trách anh sao yêu em, yêu một cô gái đã từng tổn thương để cô ấy luôn nghi ngờ, không dám tiếp nhận.
    Em trách anh, trách anh yêu một cô gái từng bị bỏ rơi để giờ đây cô ấy nhìn đâu cũng thấy giả tạo, ai tốt với cô ấy, tối về cô ấy cũng phải suy nghĩ.
    Em trách anh, trách anh yêu một cô gái ngây ngô trong tình yêu chỉ biết yêu và yêu, yêu không tính toán so đo…
    Em trách anh, trách anh quan tâm em quá, dịu dàng với em quá, trách anh lo lắng chăm sóc em nhiều quá.
    Em trách anh, trách anh nuông chiều em quá, yêu thương em quá.
    Em trách anh, trách anh không hiểu em, trách anh vội vàng tin vào những lời em nói dối, nói “em không yêu".
    Em loay hoay với tình yêu hiện tại, anh yêu là cho ngày mai. Anh cho đi nhung nhớ còn em rụt rè nói nhớ thương. Là anh yêu sai hay do em sợ hãi tình yêu? 
    Em sợ tình yêu là giả dối nhưng “Em nhớ anh… là em nói thật”, anh biết không?

    Em nhớ anh... là em nói thật

    Posted at  3:41 AM  |  in    |  Read More»

    Em loay hoay với tình yêu hiện tại, anh yêu là cho ngày mai. Anh cho đi nhung nhớ còn em rụt rè nói nhớ thương. Là anh yêu sai hay do em sợ hãi tình yêu?

    Tình yêu chỉ có một, cái na ná giống nó thì hàng trăm nhưng cảm xúc thì cũng chỉ có một. Đến khi nào em lại được gặp anh, hai con người đã rẽ theo hai hướng đi khác nhau. Em ước mình có đủ tỉnh táo và can đảm để một lần thử nắm lấy tình yêu nơi anh. ai bảo em là một cô gái đã từng tổn thương trong tình yêu, hả anh?
    Em nhớ anh, nhớ ánh mắt tha thiết lúc nhìn em, nụ cười làm tim em loạn nhịp.
    Em nhớ anh, nhớ cái ôm siết chặt từ đằng sau, nhớ đôi bàn tay ấm áp.
    Em nhớ anh, nhớ gương mặt hiền lành, nhớ từng cử chỉ âu yếm anh dành cho em.
    Em nhớ anh, nhớ cái cách anh ghen với người con trai nào ân cần với em.
    Em nhớ anh… là em nói thật.
    Tình yêu chỉ có một, cái na ná giống nó thì hàng trăm nhưng cảm xúc thì cũng chỉ có một. Đến khi nào em lại được gặp anh, hai con người đã rẽ theo hai hướng đi khác nhau. Em ước mình có đủ tỉnh táo và can đảm để một lần thử nắm lấy tình yêu nơi anh. ai bảo em là một cô gái đã từng tổn thương trong tình yêu, hả anh?
    Em nhớ anh, nhớ ánh mắt tha thiết lúc nhìn em, nụ cười làm tim em loạn nhịp.
    Em nhớ anh, nhớ cái ôm siết chặt từ đằng sau, nhớ đôi bàn tay ấm áp.
    Em nhớ anh, nhớ gương mặt hiền lành, nhớ từng cử chỉ âu yếm anh giành cho em.
    Em nhớ anh, nhớ cái cách anh ghen với người con trai nào ân cần với em.
    Em nhớ anh, nhớ lúc anh tức giận vì em biếng ăn, em thức khuya.
    Em nhớ anh, nhớ từng dòng tin nhắn, nhớ những cuộc điện thoại hỏi han trong vội vã.
    Em nhớ anh, nhớ giọng nói nồng nàn và mạnh mẽ.
    Em nhớ anh... là em nói thật 1
    Nhưng em không dám, không dám một lần thử đối mặt với tình yêu của anh.
    Em trách anh, trách anh sao yêu em, yêu một cô gái đã từng tổn thương để cô ấy luôn nghi ngờ, không dám tiếp nhận.
    Em trách anh, trách anh yêu một cô gái từng bị bỏ rơi để giờ đây cô ấy nhìn đâu cũng thấy giả tạo, ai tốt với cô ấy, tối về cô ấy cũng phải suy nghĩ.
    Em trách anh, trách anh yêu một cô gái ngây ngô trong tình yêu chỉ biết yêu và yêu, yêu không tính toán so đo…
    Em trách anh, trách anh quan tâm em quá, dịu dàng với em quá, trách anh lo lắng chăm sóc em nhiều quá.
    Em trách anh, trách anh nuông chiều em quá, yêu thương em quá.
    Em trách anh, trách anh không hiểu em, trách anh vội vàng tin vào những lời em nói dối, nói “em không yêu".
    Em loay hoay với tình yêu hiện tại, anh yêu là cho ngày mai. Anh cho đi nhung nhớ còn em rụt rè nói nhớ thương. Là anh yêu sai hay do em sợ hãi tình yêu? 
    Em sợ tình yêu là giả dối nhưng “Em nhớ anh… là em nói thật”, anh biết không?

    0 comments:

    Con yêu mẹ rất nhiều, ngày hôm nay con lại trở về, để gối đầu lên tay mẹ, kể cho mẹ nghe những điều, những con người trong hành trình đường đời dài và rộng con đã gặp.

    Trước ngày con rời nhà lên thành phố trọ học mẹ đã mất ngủ, lo nghĩ trắng đêm. Mẹ nói : “Mẹ còn lo, suy nghĩ nhiều hơn khoảng thời gian sinh con ra mà thiếu tháng vì khi đó con còn trong vòng tay của mẹ”. Giờ đây, nơi hoàn toàn xa lạ, con phải tự lập gần như tất cả…
     
    Mẹ ở cùng con mấy ngày sắm đồ và nhập học với con, mẹ lại trở về, không thể nán lại lâu hơn vì mẹ còn em nhỏ còn bộn bề những công việc ở nhà. Những ngày ấy ngắn ngủi mà trong đôi mắt mẹ luôn chỉ nghĩ đến nơi ăn chỗ ngủ, học hành của con nên hình ảnh thành phố trong mắt mẹ thật xa lạ, xô bồ nhiều hiểm nguy. Người ta thường đề cao cảnh giác, thật thận trọng với những điều, những nơi xa lạ… Mẹ dặn con phải biết cảnh giác mọi người lạ, chọn bạn mà chơi, đừng tin người quá… và đi đâu cũng phải có nhánh tỏi bên mình.
     
    Như chập chững tập đi lần thứ hai sau đoạn đời xấp xỉ một tuổi, con bỡ ngỡ và cũng lo lắng rất nhiều. Những người bạn của con dù chín chắn, trưởng thành hơn con cũng giống con lần đầu xa bố mẹ, đến một nơi mới lạ và choáng ngợp. Bao điều mẹ dặn con đều ghi nhớ. Đến nỗi mà ba lô, áo khoác mỏng của con đâu đâu cũng có nhánh tỏi nhỏ. Những cuộc điện thoại của mẹ mỗi ngày làm con dịu đi nỗi cô đơn, nhớ nhà… nhưng rồi lại có lúc khi đặt máy xuống lòng con bùng lên dữ dội hơn bao lần nỗi nhớ bố mẹ ấy.
     
    Cuộc đời con là của Mẹ! 1
     
    Và con khóc khi con nhớ, chạnh lòng bởi cơn gió, trận mưa vô tình, tủi thân khi đứng trước ngã tư thấy những em nhỏ được bố mẹ đưa đón đi học và lắm khi bị mắng nhiếc vô cớ, oan ức bởi những người lớn hoàn toàn vô lý, xa lạ khác… Ngày rồi ngày đi học rồi về nhà, con bước ra lặng lẽ nhưng ngẩng đầu và luôn lắng nghe cuộc sống bên ngoài.
     
    Mẹ ơi! Có những người lạ dù không biết con là ai nhưng sẵn sàng đứng lại sửa xe giúp con khi cả đoạn đường không có một quán sửa xe giữa trời mưa phùn gió mùa về. Có bác xe ôm đi sau bật đèn xe cho con đi về đến ngõ khi con đi làm bài tập nhóm về muộn trên một đoạn đường mất điện. Bác ấy thấy con đứng một lúc ở cổng trường, hỏi con có đi xe không? Con không hiểu sao mình lại thật thà nói ngay với bác rằng con cận nặng nên tối quá con ko nhìn rõ đường, con đợi có điện trở lại để về!… Bác bảo vệ già, cô bán rau, bác thợ điện… Bao nhiêu con người xa lạ nhưng sẵn sàng giúp đỡ con khi con gặp khó khăn mà không đòi hỏi gì.
     
    Cuộc đời con là của Mẹ! 2
     
    Mẹ ơi! Cuộc sống luôn có nhiều màu sắc, nhiều cánh cửa phải không mẹ. Dù bài học cảnh giác mẹ dặn dò nhưng mẹ cũng không quên nói với con hãy mở lòng với những người xung quanh và giúp họ khi họ cần. Cùng với điều đó, con còn tự tin, vững vàng vì con có tình yêu của mẹ. Tình yêu vô giá vỗ về, an ủi, nâng mọi bước con đi. Có lẽ vì thế mà con gặp rất nhiều người như thế. Những người giúp đỡ con và cần con giúp đỡ. Dù con chưa làm được điều gì đáng kể nhưng với tấm lòng mẹ hướng cho con từ dòng sữa, lời ru… Chắc sẽ còn vô vàn lần con thấy cuộc sống ấm nóng tình người…
     
    Mẹ vất vả nắng mưa không ngày nghỉ, chịu đựng trong âm thầm mọi đắng cay cuộc đời để con có một cuộc sống tốt đẹp, an vui, hạnh phúc nhất. Với mẹ con là tất cả. Mẹ hy sinh mọi điều để dành những gì tốt đẹp nhất cho con. Và mẹ đã cho con cuộc đời được đi đến nhiều nơi, gặp gỡ bao con người để học hỏi, trải nghiệm và lớn hơn, trưởng thành. 
     
    Con yêu mẹ rất nhiều, ngày hôm nay con lại trở về, để gối đầu lên tay mẹ, kể cho mẹ nghe những điều, những con người trong hành trình đường đời dài và rộng con đã gặp. 
     
    Đó là cuộc đời mẹ đã cho con. Và dù ngày mai ra sao, con biết có một điều không bao giờ thay đổi, mà luôn bao la bất tận, đó là tình Mẹ. Mẹ ơi!
                              “Ta đi trọn kiếp con người
                          Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru"

    Cuộc đời con là của Mẹ!

    Posted at  3:37 AM  |  in    |  Read More»

    Con yêu mẹ rất nhiều, ngày hôm nay con lại trở về, để gối đầu lên tay mẹ, kể cho mẹ nghe những điều, những con người trong hành trình đường đời dài và rộng con đã gặp.

    Trước ngày con rời nhà lên thành phố trọ học mẹ đã mất ngủ, lo nghĩ trắng đêm. Mẹ nói : “Mẹ còn lo, suy nghĩ nhiều hơn khoảng thời gian sinh con ra mà thiếu tháng vì khi đó con còn trong vòng tay của mẹ”. Giờ đây, nơi hoàn toàn xa lạ, con phải tự lập gần như tất cả…
     
    Mẹ ở cùng con mấy ngày sắm đồ và nhập học với con, mẹ lại trở về, không thể nán lại lâu hơn vì mẹ còn em nhỏ còn bộn bề những công việc ở nhà. Những ngày ấy ngắn ngủi mà trong đôi mắt mẹ luôn chỉ nghĩ đến nơi ăn chỗ ngủ, học hành của con nên hình ảnh thành phố trong mắt mẹ thật xa lạ, xô bồ nhiều hiểm nguy. Người ta thường đề cao cảnh giác, thật thận trọng với những điều, những nơi xa lạ… Mẹ dặn con phải biết cảnh giác mọi người lạ, chọn bạn mà chơi, đừng tin người quá… và đi đâu cũng phải có nhánh tỏi bên mình.
     
    Như chập chững tập đi lần thứ hai sau đoạn đời xấp xỉ một tuổi, con bỡ ngỡ và cũng lo lắng rất nhiều. Những người bạn của con dù chín chắn, trưởng thành hơn con cũng giống con lần đầu xa bố mẹ, đến một nơi mới lạ và choáng ngợp. Bao điều mẹ dặn con đều ghi nhớ. Đến nỗi mà ba lô, áo khoác mỏng của con đâu đâu cũng có nhánh tỏi nhỏ. Những cuộc điện thoại của mẹ mỗi ngày làm con dịu đi nỗi cô đơn, nhớ nhà… nhưng rồi lại có lúc khi đặt máy xuống lòng con bùng lên dữ dội hơn bao lần nỗi nhớ bố mẹ ấy.
     
    Cuộc đời con là của Mẹ! 1
     
    Và con khóc khi con nhớ, chạnh lòng bởi cơn gió, trận mưa vô tình, tủi thân khi đứng trước ngã tư thấy những em nhỏ được bố mẹ đưa đón đi học và lắm khi bị mắng nhiếc vô cớ, oan ức bởi những người lớn hoàn toàn vô lý, xa lạ khác… Ngày rồi ngày đi học rồi về nhà, con bước ra lặng lẽ nhưng ngẩng đầu và luôn lắng nghe cuộc sống bên ngoài.
     
    Mẹ ơi! Có những người lạ dù không biết con là ai nhưng sẵn sàng đứng lại sửa xe giúp con khi cả đoạn đường không có một quán sửa xe giữa trời mưa phùn gió mùa về. Có bác xe ôm đi sau bật đèn xe cho con đi về đến ngõ khi con đi làm bài tập nhóm về muộn trên một đoạn đường mất điện. Bác ấy thấy con đứng một lúc ở cổng trường, hỏi con có đi xe không? Con không hiểu sao mình lại thật thà nói ngay với bác rằng con cận nặng nên tối quá con ko nhìn rõ đường, con đợi có điện trở lại để về!… Bác bảo vệ già, cô bán rau, bác thợ điện… Bao nhiêu con người xa lạ nhưng sẵn sàng giúp đỡ con khi con gặp khó khăn mà không đòi hỏi gì.
     
    Cuộc đời con là của Mẹ! 2
     
    Mẹ ơi! Cuộc sống luôn có nhiều màu sắc, nhiều cánh cửa phải không mẹ. Dù bài học cảnh giác mẹ dặn dò nhưng mẹ cũng không quên nói với con hãy mở lòng với những người xung quanh và giúp họ khi họ cần. Cùng với điều đó, con còn tự tin, vững vàng vì con có tình yêu của mẹ. Tình yêu vô giá vỗ về, an ủi, nâng mọi bước con đi. Có lẽ vì thế mà con gặp rất nhiều người như thế. Những người giúp đỡ con và cần con giúp đỡ. Dù con chưa làm được điều gì đáng kể nhưng với tấm lòng mẹ hướng cho con từ dòng sữa, lời ru… Chắc sẽ còn vô vàn lần con thấy cuộc sống ấm nóng tình người…
     
    Mẹ vất vả nắng mưa không ngày nghỉ, chịu đựng trong âm thầm mọi đắng cay cuộc đời để con có một cuộc sống tốt đẹp, an vui, hạnh phúc nhất. Với mẹ con là tất cả. Mẹ hy sinh mọi điều để dành những gì tốt đẹp nhất cho con. Và mẹ đã cho con cuộc đời được đi đến nhiều nơi, gặp gỡ bao con người để học hỏi, trải nghiệm và lớn hơn, trưởng thành. 
     
    Con yêu mẹ rất nhiều, ngày hôm nay con lại trở về, để gối đầu lên tay mẹ, kể cho mẹ nghe những điều, những con người trong hành trình đường đời dài và rộng con đã gặp. 
     
    Đó là cuộc đời mẹ đã cho con. Và dù ngày mai ra sao, con biết có một điều không bao giờ thay đổi, mà luôn bao la bất tận, đó là tình Mẹ. Mẹ ơi!
                              “Ta đi trọn kiếp con người
                          Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru"

    0 comments:

    Thursday, May 16, 2013

    Nhiều năm sau này, mỗi năm tôi vẫn về Sài Gòn yêu quý của tôi. Mỗi năm vẫn đặt một bó hoa lên mộ em, nằm giữa một nghĩa trang yên tĩnh, trồng đầy những cây hoa điệp vàng, và lần nào cũng mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thấm nước mắt em năm đó...

    Yêu em trong một ngày anh nhé!!!

    Em nhìn tôi, lại cười mỉm chi...

    -Thế em xin anh một ngày yêu em nhé!!

    -Nghĩa... nghĩa là sao??

    -Tức là anh làm người yêu em trong một ngày. Khờ ạ !!

    -Em đùa hoài !!

    -Em không biết nói đùa bao giờ.

    ***

    Hà Nội một ngày cuối năm, rét đậm và đẹp... Người ta bảo Hà Nội đẹp nhất vào mùa thu, riêng tôi luôn luôn thấy mùa đông Hà Nội là đẹp nhất. Nó khiến con người ta suy ngẫm về nhiều chuyện, chuyện tôi đang nghĩ bây giờ... là về người con gái bên cạnh tôi đây !!

    -Thế, mai chúng mình yêu nhau nhé !!

    -Ừ ừ...

    -Miễn cưỡng thế là thế nào? Em ứ chịu... phải thích thú cơ.

    -Vâng, cô bé, mai tôi là người yêu của cô nhé, tôi thích lắm đấy !! - Tôi nói, làm ra vẻ mặt tếu táo và... hạnh phúc.

    Em cười tít cả mắt, trông đáng yêu quá !! Một cô bé Sài Gòn có cái giọng Hà Nội pha trộn, nhõng nhẽo và dễ thương. Nhưng tính cách cô ấy thì có trời mới đoán nổi, mà chắc cũng chỉ có trời mới hiểu nổi !!

    Tôi nhớ, ngày mốt cô ấy phải rời Hà Nội rồi. Và tôi đang băn khoăn liệu những chàng trai có người yêu sắp xa cách mình 2000km sẽ làm gì nhỉ ?? Dù chỉ là một vở kịch, tôi cũng muốn nó là một vở kịch trọn vẹn nhất ...

    Sáng hôm sau..

    Reng !!!

    -Ngốc ạ, đến chở người yêu đi ăn sáng nào, lười biếng thế là em không yêu nữa đâu nhé !!

    -Vâng vâng, anh biết rồi ạ...

    Tôi vội vã rửa mặt, thay quần áo, mới có sáu giờ sáng mà "nàng người yêu bé nhỏ" đã giận dỗi thế kia rồi kia đấy....

    Hôm nay trời bắt đầu ấm, nhưng vẫn còn cái lạnh cuối mùa rơi sót lại. Tôi đội cái mũ len lên mớ tóc chưa kịp chải, khoác chiếc áo ấm màu ghi và mặc áo sơ mi màu trắng. Chẳng là em rất thích con trai mặc sơ mi, tôi cũng chẳng hiểu vì sao nữa, nhưng lúc nào trông tôi mặc áo sơ mi, em cũng reo khẽ lên thích thú... Tôi mỉm cười, nhìn những hàng cây trụi lá mà rất đỗi hạnh phúc, bầu trời trong xanh làm nền cho mây trắng bay lững lờ. Những đám mây trắng muốt như tâm trạng tôi lúc này, dường như khi có người yêu, thằng ngốc cũng làm thi sĩ được thì phải..

    Em ngồi vắt vẻo trước thềm khách sạn, vẫn chiếc khăn choàng màu hồng trên cổ, hôm nay trông em xinh không thể tả. Tôi huýt sáo, thầm nghĩ nàng thế nào chẳng cảm động...

    Nhưng không, nàng nhăn mặt... Chạy thẳng đến tôi gỡ chiếc mũ len ra, "anh lại bê bối thế này nữa à ??", nhưng khác ngày thường, em lấy ra một chiếc lược màu trắng, và.. chải tóc cho tôi. Thề có trời cao, tôi ngượng chết được, nhưng vẫn phải ngậm cười tít mắt. Vì... tôi chỉ có một ngày để yêu em thôi....

    Chải chuốt xong xuôi, em cười rạng rỡ bảo thế là anh người yêu em đẹp trai rồi đấy nhé, khỏi cần đội nón. Tôi đang cảm động thì nàng đội ngay chiếc mũ len của tôi lên đầu và xoã tóc ra. Lúc ấy trông em dễ thương vô cùng, có muốn giận cũng chẳng được ....

    Chúng tôi đi ăn phở rồi dạo một vòng quanh hồ, trời mùa đông đẹp thích hợp cho những đôi yêu nhau, thế là tôi phải cùng đạp vịt đạp gà như em mong muốn. Em tôi ngồi vắt vẻo trên xe, đong đưa đôi chân trắng muốt, rồi lại vứt hẳn đôi dép ra, chạy chân trần trên cỏ... Đôi má ửng hồng trong nắng, tiếng cười giòn tan.... Xong em kéo tôi ngồi phịch trên cỏ cùng em, dựa đầu vào vai tôi và hỏi :

    -Anh có nhớ ngày đầu mình quen nhau không?

    Tôi nhớ, dĩ nhiên là tôi nhớ chứ, làm sao quên được một cái ngày trọng đại như thế... Cách đây hai năm rồi thì phải, khi tôi vào Sài Gòn thực tập. Năm ấy tôi còn chưa ra trường, vẫn là anh sinh viên báo chí ngây thơ dễ bắt nạt. Thầm nghĩ như thế mà có ai ngờ, người Sài Gòn đầu tiên bắt nạt tôi lại là một cô bé kém tôi đến năm tuổi.

    Khi ấy, tôi đang trên đường tìm tư liệu viết bài, ngang qua một cổng trường tầm giờ tan học. Những cô bé nữ sinh áo dài trắng thấp thoáng làm tôi cảm thấy lạ và xúc động... Thế là tôi chụp hình một nhóm nữ sinh, trong đó có một cô bé nhìn lanh lợi và đáng yêu nhất.

    -Anh kia, ai cho chụp hình tui zậy hả? - Cô bé đó bất ngờ chạy lại hỏi tôi.

    -Ơ, anh thấy đẹp nên chụp thôi bé à.

    -Bé nào mà bé? Tui... lớn rồi (rõ ràng em đang mặc áo dài). Anh chụp hình là phải xin phép nghe hông !!

    -Ơ, anh xin lỗi.....

    -Nói thế thôi, chứ anh thấy đẹp thì.... cứ chụp đi. Thoải mái, miễn có dắt đi ăn chè !!

    Em và bọn bạn bấm tay nhau cười ngặt nghẽo. Tôi, như một anh nhà quê mới lên tỉnh (quê tôi ở Hà Nội đấy nhé), ngoan ngoãn răm rắp làm theo lời các em ấy nói. Đến mức mà những ngày sau đó, suốt đợt thực tập tôi đều đến cổng trường nơi em học ngoan ngoãn dẫn em và các bạn em đi ăn chè. Để có được niềm vui nhỏ nhoi đó, mấy tháng ở Sài Gòn, trưa tôi ăn mì tôm gói và tối đến ăn gói mì tôm...

    Ngày tôi về lại Hà Nội, tôi không nói em nghe, chỉ lặng lẽ đến trước cửa nhà em nhìn thật lâu. Là con trai, tôi ghét chia tay lắm, nhất là tôi sợ em khóc. Biết thế nào được, ta vẫn là hai con người ở quá xa nhau..... Tạm biệt em, em nhé !!

    Tân Sơn Nhất ngày đó rất oi bức, cộng thêm nỗi buồn trong lòng khiến tôi chẳng để ý xung quanh. Nặng nề xách đống hành lý vào trong, tôi ngoái lại nhìn lần cuối....

    -Ai cho anh đi mà không nói với tui một tiếng ??

    -Sao em biết??

    -Nếu quan tâm một người, ta có vô vàn cách để biết... Cầm lấy này !! Thôi, tạm biệt anh nhé !!

    Em cười và quay lưng đi, tôi ngỡ ngàng nhìn bóng em một hồi thật lâu.. Trên tờ giấy em đưa cho tôi là một số di động, nhòe nhoẹt.... "Ngọc Châu 090........ / SG nhớ HN.."

    -Thế anh có nhớ sau ấy, bao lâu anh mới nhắn tin cho em trước không? - Em rời khỏi vai tôi, nghiêm mặt hỏi.

    -Một tháng !!

    -Vì sao lâu thế?

    -Vì anh còn cân nhắc xem, có nên bắt đầu một mối quan hệ không...

    -Ngốc lắm đấy nhé... Nhưng ta vẫn nhắn tin cho nhau suốt gần hai năm, và bây giờ em đến thế này, chẳng phải tốt sao?

    -Uh, tốt lắm....

    Đột nhiên

    Em khóc !!!

    Em dụi đầu vào ngực tôi, khóc nhỏ dần rồi thành tiếng, những tiếng nấc nặng nề... Nắm cả cổ áo tôi, làm nhòe nhoẹt chiếc áo sơ mi màu trắng. Một hồi sau thì đấm bùm bụp vào ngực tôi, mặc kệ thiên hạ đang chỉ trỏ....

    Vì sao thế.... tôi hỏi, nhưng em chỉ khóc mà không trả lời.....

    Trời đông lạnh lắm !!!



    ***


    Một ngày yêu nhau qua đi, đến tận 12 giờ đêm, chúng tôi vẫn hôn tạm biệt nhau. Và sớm hôm sau lại bằng những tin nhắn, em ra đi.... Để mặc tôi cùng với chiếc khăn len màu tro mua tặng em ở lại. Cũng bằng những tin nhắn "Em đang ở Hà Nội này, anh ra Nội Bài đón em nhé"... rồi lại "Em đi đây, anh không có quyền tiễn em, vì chúng ta hết yêu nhau rồi"... Em làm tôi đau tim !!

    Em làm tôi đau tim !!

    Ngày hôm qua khi khóc xong, em lại cười tươi tắn. Mùa đông Hà Nội với những hàng nem chua rán, ốc luộc nóng hổi, và cô bé Sài Gòn má đỏ hồng quàng chiếc khăn len cũng màu hồng, là mùa đông đẹp nhất mà tôi từng có. Mãi sau này nhớ lại, tim tôi vẫn còn đau...

    Tôi biết tôi đã yêu em rồi, yêu từ hai năm về trước kia. Nhưng tôi vẫn còn e ngại nhút nhát suốt hai năm trời, một người ở Nam, một người ngoài Bắc, liệu có dành cho nhau ?? Hay cũng chỉ như những chuyện tình nông nổi mà tôi từng được biết, nhanh vội rồi cũng chóng tàn....

    Những đêm sau đó, không còn có bất kỳ tin tức nào về em nữa. Cái duy nhất gần gũi giữa hai chúng tôi là số điện thoại, đến mức làm tôi ám ảnh cái câu "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...". Tôi cầm chiếc điện thoại, thẫn thờ nghĩ, thẫn thờ đau....

    Bíp bíp, có tin nhắn, của em !!!

    Tôi gần như nhảy dựng lên, run rẩy bấm phím đọc, chỉ vỏn vẹn một câu : "Anh hãy quên em đi !!"

    Làm sao tôi quên được ???

    Không cần suy nghĩ, không cần đắn đo. Tôi xin nghỉ phép và đặt vé đến Sài Gòn chuyến gần nhất, mang theo chiếc khăn len màu tro... Dù chuyện có thế nào cũng được, tôi không muốn suy nghĩ.... Tôi chỉ muốn làm theo cái tôi cần làm, thế thôi...

    Sài Gòn phả một hơi nóng, những ngày gần tết nắng có vẻ dịu hơn nhưng vẫn oi bức... Tôi quệt vội những giọt mồ hôi, tần ngần ngắm nhìn nơi này, cách đây hai năm có cô bé dúi vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ, mà tôi vẫn giữ trong ví đến bây giờ....

    Tôi tìm về ngôi nhà có bụi hoa nhài thơm nồng ấy... Chẳng mất công tôi phải hỏi thăm, em ngồi ngay trước cổng, làn da vẫn trắng muốt nhưng có phần hơi tái đi... ngỡ ngàng nhìn tôi.....

    -Anh đi đi!!

    -Sao thế em??

    -Tôi ghét anh, anh tìm đến đây làm gì?

    -Anh chỉ muốn biết vì sao thôi.... em hãy giải thích cho anh hiểu....

    -Buồn cười thật, giải thích cái gì? Tôi chẳng có gì để giải thích cả...

    Em bắt đầu hoảng loạn, nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm nhất. Tôi nhìn em, cay đắng, xót xa...

    Có một người con trai chạy xe tới, em chạy lại vội bên người ấy, dụi mặt vào vai anh ta và hét lên "Anh về đi, người yêu tôi đây" !!

    Thôi, thế là... hết !!!

    Tôi lại trở về phi trường mà không biết đến đó để làm gì, mình tôi ngồi suy nghĩ trên băng ghế vắng tanh. Phi trường chẳng bao giờ ngớt người qua lại cả, nhưng kỳ lạ thay, xung quanh chỗ tôi ngồi lúc nào cũng vắng vẻ, cô đơn. Tôi chẳng hiểu vì sao em lại muốn tôi yêu em trong một ngày ??? Đùa giỡn ư? Để làm gì chứ....Tôi vò chiếc khăn len màu tro trong tay...

    Thật là một thằng ngốc !! Như em vẫn mắng ấy !! Chỉ được yêu em trong một ngày thôi, chẳng phải em đã nói thế rồi sao. Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc......

    Nước mắt tôi bắt đầu rơi, rồi tôi gạt vội nó, đứng thẳng dậy, trở về Hà Nội. Sài Gòn không bao giờ có chỗ dành cho tôi....

    Alô !!

    -Chào anh, tôi là... một người lạ - giọng con trai miền Nam

    -Anh là ai??

    -Anh không biết tôi, nhưng xin anh có thể đến gặp em gái tôi một lần cuối, được không?

    -Em gái anh là ai? - Tôi hỏi, mà nghe đắng trong cổ họng.

    -Em gái tôi tên... Ngọc Châu.

    Tôi lại đến Sài Gòn, gần như điên dại lao đến ngôi nhà có bụi hoa nhài ấy... Nhưng không kịp nữa rồi !! Người ta đưa cho tôi một cuốn sổ bìa hồng, có nét chữ của em...

    Ngày tháng năm....

    Biết tin anh đi, tôi ngồi khóc, nước mắt rơi lã chã trên tờ giấy ghi lại số đt cho anh. Anh có biết nó nhoè đi vì cái gì không nhỉ??

    Ngày tháng năm....

    Tôi nhớ anh quá, làm sao bây giờ nhỉ, tôi có nên gặp anh không ??

    Ngày tháng năm....

    Sao anh cứ im lặng thế kia, làm ra vẻ chẳng biết gì. Chẳng nhẽ anh không biết tôi vẫn nhớ anh ngần ấy năm à?

    Ngày tháng năm....

    Đáng lẽ nên kìm lòng mình lại, đáng lẽ phải vậy.... Chỉ xin Chúa một ơn huệ còn sót lại... yêu anh trong một ngày, thế thôi.... Rồi anh sẽ quên mau, còn em thì nhớ mãi...

    Tất cả chỉ vì ... một căn bệnh không thể chữa khỏi.....

    Ngày tháng năm...

    Anh đến tìm !! Vui quá, ngay lúc khỏe mạnh nhất, không anh sẽ biết thì hỏng hết...... Nhưng vẫn phải chạy lại ôm anh trai mình mà gào lên "Người yêu tôi đây !!".

    Cả một đời, em chỉ có một người yêu là anh thôi....

    ***

    Nhiều năm sau này, mỗi năm tôi vẫn về Sài Gòn yêu quý của tôi. Mỗi năm vẫn đặt một bó hoa lên mộ em, nằm giữa một nghĩa trang yên tĩnh, trồng đầy những cây hoa điệp vàng, và lần nào cũng mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thấm nước mắt em năm đó... Người ta nói với tôi rằng khi sắp ra đi, em xin mọi người đặt chiếc mũ len của tôi vào tay em, yên nghỉ cùng với nó. Còn tôi mỗi năm vẫn đem chiếc khăn len màu tro đứng trước em, xin em tha thứ.....

    Chỉ bởi vì tôi đã quá nhút nhát, nếu không tôi và em đã có hai năm yêu nhau.

    Chỉ bởi tôi đã quá toan tính cái được mất, mà không biết yêu làm sao cho trọn vẹn nhất...

    Chỉ bởi tôi đã không cho mình cái cơ hội được yêu em, bên em những ngày cuối đời....

    Gió thổi chiếc khăn len tôi đang cầm trên tay bay lên. Chẳng hiểu sao ngày ấy tôi lại chọn cho em một chiếc khăn có màu tro buồn đến vậy..... Tất cả như một định mệnh, gió tung tro tàn quá khứ lên.... cho người sống còn đau....

    Gió thổi bay đến ngày quá khứ... có cô bé quàng chiếc khăn len màu hồng, cười mím chi...
    -Thế em xin anh một ngày yêu em nhé !

    Thế em xin anh một ngày yêu em nhé !

    Posted at  3:00 AM  |  in    |  Read More»

    Nhiều năm sau này, mỗi năm tôi vẫn về Sài Gòn yêu quý của tôi. Mỗi năm vẫn đặt một bó hoa lên mộ em, nằm giữa một nghĩa trang yên tĩnh, trồng đầy những cây hoa điệp vàng, và lần nào cũng mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thấm nước mắt em năm đó...

    Yêu em trong một ngày anh nhé!!!

    Em nhìn tôi, lại cười mỉm chi...

    -Thế em xin anh một ngày yêu em nhé!!

    -Nghĩa... nghĩa là sao??

    -Tức là anh làm người yêu em trong một ngày. Khờ ạ !!

    -Em đùa hoài !!

    -Em không biết nói đùa bao giờ.

    ***

    Hà Nội một ngày cuối năm, rét đậm và đẹp... Người ta bảo Hà Nội đẹp nhất vào mùa thu, riêng tôi luôn luôn thấy mùa đông Hà Nội là đẹp nhất. Nó khiến con người ta suy ngẫm về nhiều chuyện, chuyện tôi đang nghĩ bây giờ... là về người con gái bên cạnh tôi đây !!

    -Thế, mai chúng mình yêu nhau nhé !!

    -Ừ ừ...

    -Miễn cưỡng thế là thế nào? Em ứ chịu... phải thích thú cơ.

    -Vâng, cô bé, mai tôi là người yêu của cô nhé, tôi thích lắm đấy !! - Tôi nói, làm ra vẻ mặt tếu táo và... hạnh phúc.

    Em cười tít cả mắt, trông đáng yêu quá !! Một cô bé Sài Gòn có cái giọng Hà Nội pha trộn, nhõng nhẽo và dễ thương. Nhưng tính cách cô ấy thì có trời mới đoán nổi, mà chắc cũng chỉ có trời mới hiểu nổi !!

    Tôi nhớ, ngày mốt cô ấy phải rời Hà Nội rồi. Và tôi đang băn khoăn liệu những chàng trai có người yêu sắp xa cách mình 2000km sẽ làm gì nhỉ ?? Dù chỉ là một vở kịch, tôi cũng muốn nó là một vở kịch trọn vẹn nhất ...

    Sáng hôm sau..

    Reng !!!

    -Ngốc ạ, đến chở người yêu đi ăn sáng nào, lười biếng thế là em không yêu nữa đâu nhé !!

    -Vâng vâng, anh biết rồi ạ...

    Tôi vội vã rửa mặt, thay quần áo, mới có sáu giờ sáng mà "nàng người yêu bé nhỏ" đã giận dỗi thế kia rồi kia đấy....

    Hôm nay trời bắt đầu ấm, nhưng vẫn còn cái lạnh cuối mùa rơi sót lại. Tôi đội cái mũ len lên mớ tóc chưa kịp chải, khoác chiếc áo ấm màu ghi và mặc áo sơ mi màu trắng. Chẳng là em rất thích con trai mặc sơ mi, tôi cũng chẳng hiểu vì sao nữa, nhưng lúc nào trông tôi mặc áo sơ mi, em cũng reo khẽ lên thích thú... Tôi mỉm cười, nhìn những hàng cây trụi lá mà rất đỗi hạnh phúc, bầu trời trong xanh làm nền cho mây trắng bay lững lờ. Những đám mây trắng muốt như tâm trạng tôi lúc này, dường như khi có người yêu, thằng ngốc cũng làm thi sĩ được thì phải..

    Em ngồi vắt vẻo trước thềm khách sạn, vẫn chiếc khăn choàng màu hồng trên cổ, hôm nay trông em xinh không thể tả. Tôi huýt sáo, thầm nghĩ nàng thế nào chẳng cảm động...

    Nhưng không, nàng nhăn mặt... Chạy thẳng đến tôi gỡ chiếc mũ len ra, "anh lại bê bối thế này nữa à ??", nhưng khác ngày thường, em lấy ra một chiếc lược màu trắng, và.. chải tóc cho tôi. Thề có trời cao, tôi ngượng chết được, nhưng vẫn phải ngậm cười tít mắt. Vì... tôi chỉ có một ngày để yêu em thôi....

    Chải chuốt xong xuôi, em cười rạng rỡ bảo thế là anh người yêu em đẹp trai rồi đấy nhé, khỏi cần đội nón. Tôi đang cảm động thì nàng đội ngay chiếc mũ len của tôi lên đầu và xoã tóc ra. Lúc ấy trông em dễ thương vô cùng, có muốn giận cũng chẳng được ....

    Chúng tôi đi ăn phở rồi dạo một vòng quanh hồ, trời mùa đông đẹp thích hợp cho những đôi yêu nhau, thế là tôi phải cùng đạp vịt đạp gà như em mong muốn. Em tôi ngồi vắt vẻo trên xe, đong đưa đôi chân trắng muốt, rồi lại vứt hẳn đôi dép ra, chạy chân trần trên cỏ... Đôi má ửng hồng trong nắng, tiếng cười giòn tan.... Xong em kéo tôi ngồi phịch trên cỏ cùng em, dựa đầu vào vai tôi và hỏi :

    -Anh có nhớ ngày đầu mình quen nhau không?

    Tôi nhớ, dĩ nhiên là tôi nhớ chứ, làm sao quên được một cái ngày trọng đại như thế... Cách đây hai năm rồi thì phải, khi tôi vào Sài Gòn thực tập. Năm ấy tôi còn chưa ra trường, vẫn là anh sinh viên báo chí ngây thơ dễ bắt nạt. Thầm nghĩ như thế mà có ai ngờ, người Sài Gòn đầu tiên bắt nạt tôi lại là một cô bé kém tôi đến năm tuổi.

    Khi ấy, tôi đang trên đường tìm tư liệu viết bài, ngang qua một cổng trường tầm giờ tan học. Những cô bé nữ sinh áo dài trắng thấp thoáng làm tôi cảm thấy lạ và xúc động... Thế là tôi chụp hình một nhóm nữ sinh, trong đó có một cô bé nhìn lanh lợi và đáng yêu nhất.

    -Anh kia, ai cho chụp hình tui zậy hả? - Cô bé đó bất ngờ chạy lại hỏi tôi.

    -Ơ, anh thấy đẹp nên chụp thôi bé à.

    -Bé nào mà bé? Tui... lớn rồi (rõ ràng em đang mặc áo dài). Anh chụp hình là phải xin phép nghe hông !!

    -Ơ, anh xin lỗi.....

    -Nói thế thôi, chứ anh thấy đẹp thì.... cứ chụp đi. Thoải mái, miễn có dắt đi ăn chè !!

    Em và bọn bạn bấm tay nhau cười ngặt nghẽo. Tôi, như một anh nhà quê mới lên tỉnh (quê tôi ở Hà Nội đấy nhé), ngoan ngoãn răm rắp làm theo lời các em ấy nói. Đến mức mà những ngày sau đó, suốt đợt thực tập tôi đều đến cổng trường nơi em học ngoan ngoãn dẫn em và các bạn em đi ăn chè. Để có được niềm vui nhỏ nhoi đó, mấy tháng ở Sài Gòn, trưa tôi ăn mì tôm gói và tối đến ăn gói mì tôm...

    Ngày tôi về lại Hà Nội, tôi không nói em nghe, chỉ lặng lẽ đến trước cửa nhà em nhìn thật lâu. Là con trai, tôi ghét chia tay lắm, nhất là tôi sợ em khóc. Biết thế nào được, ta vẫn là hai con người ở quá xa nhau..... Tạm biệt em, em nhé !!

    Tân Sơn Nhất ngày đó rất oi bức, cộng thêm nỗi buồn trong lòng khiến tôi chẳng để ý xung quanh. Nặng nề xách đống hành lý vào trong, tôi ngoái lại nhìn lần cuối....

    -Ai cho anh đi mà không nói với tui một tiếng ??

    -Sao em biết??

    -Nếu quan tâm một người, ta có vô vàn cách để biết... Cầm lấy này !! Thôi, tạm biệt anh nhé !!

    Em cười và quay lưng đi, tôi ngỡ ngàng nhìn bóng em một hồi thật lâu.. Trên tờ giấy em đưa cho tôi là một số di động, nhòe nhoẹt.... "Ngọc Châu 090........ / SG nhớ HN.."

    -Thế anh có nhớ sau ấy, bao lâu anh mới nhắn tin cho em trước không? - Em rời khỏi vai tôi, nghiêm mặt hỏi.

    -Một tháng !!

    -Vì sao lâu thế?

    -Vì anh còn cân nhắc xem, có nên bắt đầu một mối quan hệ không...

    -Ngốc lắm đấy nhé... Nhưng ta vẫn nhắn tin cho nhau suốt gần hai năm, và bây giờ em đến thế này, chẳng phải tốt sao?

    -Uh, tốt lắm....

    Đột nhiên

    Em khóc !!!

    Em dụi đầu vào ngực tôi, khóc nhỏ dần rồi thành tiếng, những tiếng nấc nặng nề... Nắm cả cổ áo tôi, làm nhòe nhoẹt chiếc áo sơ mi màu trắng. Một hồi sau thì đấm bùm bụp vào ngực tôi, mặc kệ thiên hạ đang chỉ trỏ....

    Vì sao thế.... tôi hỏi, nhưng em chỉ khóc mà không trả lời.....

    Trời đông lạnh lắm !!!



    ***


    Một ngày yêu nhau qua đi, đến tận 12 giờ đêm, chúng tôi vẫn hôn tạm biệt nhau. Và sớm hôm sau lại bằng những tin nhắn, em ra đi.... Để mặc tôi cùng với chiếc khăn len màu tro mua tặng em ở lại. Cũng bằng những tin nhắn "Em đang ở Hà Nội này, anh ra Nội Bài đón em nhé"... rồi lại "Em đi đây, anh không có quyền tiễn em, vì chúng ta hết yêu nhau rồi"... Em làm tôi đau tim !!

    Em làm tôi đau tim !!

    Ngày hôm qua khi khóc xong, em lại cười tươi tắn. Mùa đông Hà Nội với những hàng nem chua rán, ốc luộc nóng hổi, và cô bé Sài Gòn má đỏ hồng quàng chiếc khăn len cũng màu hồng, là mùa đông đẹp nhất mà tôi từng có. Mãi sau này nhớ lại, tim tôi vẫn còn đau...

    Tôi biết tôi đã yêu em rồi, yêu từ hai năm về trước kia. Nhưng tôi vẫn còn e ngại nhút nhát suốt hai năm trời, một người ở Nam, một người ngoài Bắc, liệu có dành cho nhau ?? Hay cũng chỉ như những chuyện tình nông nổi mà tôi từng được biết, nhanh vội rồi cũng chóng tàn....

    Những đêm sau đó, không còn có bất kỳ tin tức nào về em nữa. Cái duy nhất gần gũi giữa hai chúng tôi là số điện thoại, đến mức làm tôi ám ảnh cái câu "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...". Tôi cầm chiếc điện thoại, thẫn thờ nghĩ, thẫn thờ đau....

    Bíp bíp, có tin nhắn, của em !!!

    Tôi gần như nhảy dựng lên, run rẩy bấm phím đọc, chỉ vỏn vẹn một câu : "Anh hãy quên em đi !!"

    Làm sao tôi quên được ???

    Không cần suy nghĩ, không cần đắn đo. Tôi xin nghỉ phép và đặt vé đến Sài Gòn chuyến gần nhất, mang theo chiếc khăn len màu tro... Dù chuyện có thế nào cũng được, tôi không muốn suy nghĩ.... Tôi chỉ muốn làm theo cái tôi cần làm, thế thôi...

    Sài Gòn phả một hơi nóng, những ngày gần tết nắng có vẻ dịu hơn nhưng vẫn oi bức... Tôi quệt vội những giọt mồ hôi, tần ngần ngắm nhìn nơi này, cách đây hai năm có cô bé dúi vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ, mà tôi vẫn giữ trong ví đến bây giờ....

    Tôi tìm về ngôi nhà có bụi hoa nhài thơm nồng ấy... Chẳng mất công tôi phải hỏi thăm, em ngồi ngay trước cổng, làn da vẫn trắng muốt nhưng có phần hơi tái đi... ngỡ ngàng nhìn tôi.....

    -Anh đi đi!!

    -Sao thế em??

    -Tôi ghét anh, anh tìm đến đây làm gì?

    -Anh chỉ muốn biết vì sao thôi.... em hãy giải thích cho anh hiểu....

    -Buồn cười thật, giải thích cái gì? Tôi chẳng có gì để giải thích cả...

    Em bắt đầu hoảng loạn, nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm nhất. Tôi nhìn em, cay đắng, xót xa...

    Có một người con trai chạy xe tới, em chạy lại vội bên người ấy, dụi mặt vào vai anh ta và hét lên "Anh về đi, người yêu tôi đây" !!

    Thôi, thế là... hết !!!

    Tôi lại trở về phi trường mà không biết đến đó để làm gì, mình tôi ngồi suy nghĩ trên băng ghế vắng tanh. Phi trường chẳng bao giờ ngớt người qua lại cả, nhưng kỳ lạ thay, xung quanh chỗ tôi ngồi lúc nào cũng vắng vẻ, cô đơn. Tôi chẳng hiểu vì sao em lại muốn tôi yêu em trong một ngày ??? Đùa giỡn ư? Để làm gì chứ....Tôi vò chiếc khăn len màu tro trong tay...

    Thật là một thằng ngốc !! Như em vẫn mắng ấy !! Chỉ được yêu em trong một ngày thôi, chẳng phải em đã nói thế rồi sao. Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc......

    Nước mắt tôi bắt đầu rơi, rồi tôi gạt vội nó, đứng thẳng dậy, trở về Hà Nội. Sài Gòn không bao giờ có chỗ dành cho tôi....

    Alô !!

    -Chào anh, tôi là... một người lạ - giọng con trai miền Nam

    -Anh là ai??

    -Anh không biết tôi, nhưng xin anh có thể đến gặp em gái tôi một lần cuối, được không?

    -Em gái anh là ai? - Tôi hỏi, mà nghe đắng trong cổ họng.

    -Em gái tôi tên... Ngọc Châu.

    Tôi lại đến Sài Gòn, gần như điên dại lao đến ngôi nhà có bụi hoa nhài ấy... Nhưng không kịp nữa rồi !! Người ta đưa cho tôi một cuốn sổ bìa hồng, có nét chữ của em...

    Ngày tháng năm....

    Biết tin anh đi, tôi ngồi khóc, nước mắt rơi lã chã trên tờ giấy ghi lại số đt cho anh. Anh có biết nó nhoè đi vì cái gì không nhỉ??

    Ngày tháng năm....

    Tôi nhớ anh quá, làm sao bây giờ nhỉ, tôi có nên gặp anh không ??

    Ngày tháng năm....

    Sao anh cứ im lặng thế kia, làm ra vẻ chẳng biết gì. Chẳng nhẽ anh không biết tôi vẫn nhớ anh ngần ấy năm à?

    Ngày tháng năm....

    Đáng lẽ nên kìm lòng mình lại, đáng lẽ phải vậy.... Chỉ xin Chúa một ơn huệ còn sót lại... yêu anh trong một ngày, thế thôi.... Rồi anh sẽ quên mau, còn em thì nhớ mãi...

    Tất cả chỉ vì ... một căn bệnh không thể chữa khỏi.....

    Ngày tháng năm...

    Anh đến tìm !! Vui quá, ngay lúc khỏe mạnh nhất, không anh sẽ biết thì hỏng hết...... Nhưng vẫn phải chạy lại ôm anh trai mình mà gào lên "Người yêu tôi đây !!".

    Cả một đời, em chỉ có một người yêu là anh thôi....

    ***

    Nhiều năm sau này, mỗi năm tôi vẫn về Sài Gòn yêu quý của tôi. Mỗi năm vẫn đặt một bó hoa lên mộ em, nằm giữa một nghĩa trang yên tĩnh, trồng đầy những cây hoa điệp vàng, và lần nào cũng mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thấm nước mắt em năm đó... Người ta nói với tôi rằng khi sắp ra đi, em xin mọi người đặt chiếc mũ len của tôi vào tay em, yên nghỉ cùng với nó. Còn tôi mỗi năm vẫn đem chiếc khăn len màu tro đứng trước em, xin em tha thứ.....

    Chỉ bởi vì tôi đã quá nhút nhát, nếu không tôi và em đã có hai năm yêu nhau.

    Chỉ bởi tôi đã quá toan tính cái được mất, mà không biết yêu làm sao cho trọn vẹn nhất...

    Chỉ bởi tôi đã không cho mình cái cơ hội được yêu em, bên em những ngày cuối đời....

    Gió thổi chiếc khăn len tôi đang cầm trên tay bay lên. Chẳng hiểu sao ngày ấy tôi lại chọn cho em một chiếc khăn có màu tro buồn đến vậy..... Tất cả như một định mệnh, gió tung tro tàn quá khứ lên.... cho người sống còn đau....

    Gió thổi bay đến ngày quá khứ... có cô bé quàng chiếc khăn len màu hồng, cười mím chi...
    -Thế em xin anh một ngày yêu em nhé !

    0 comments:

    Tổng số lượt xem trang

    Liên kết

    New Comments

    Support : IDM | Template |
    Ghi rõ nguồn vusteven.info khi phát hành lại thông tin từ trang này
    Copyright © 2013. Tin tuc cong nghe - All Rights Reserved
    Designed Vũ Steven
    Liên hệ:Y!M: Vusteven.info
    Phone: 0947.01.01.27 Powered by Blogger
    back to top